H?U SINH R?CH LÚA
HẬU SINH RẠCH LÚA - MỘT MẠCH ĐẤT BIẾT THỞ
Có những truyện không bắt đầu từ ý nghĩ. Có những lời không khởi đi bằng câu chữ. Mà khởi đi bằng một tiếng thở dài. Một khúc nghẹn. Một nhịp tim ngắt quãng. Như đất lở. Như phù sa trôi mất. Như cái gò nhỏ bị chôn vùi dưới lớp quy hoạch, sổ đỏ, lệnh cưỡng chế - và một ngày kia bất ngờ trồi lên, thở, gọi, nức nở, rịn máu.
Tôi từng viết một bài ngắn, lạnh như tháng Chạp. "Tiếng thét tháng Chạp" - cái tên như một mũi kim khâu vào yết hầu của đất, của người. Bài ấy tôi viết như một bản tường thuật, liệt kê, không thở than, không rưng rức, không bình luận. Chỉ gom góp những tiếng gào, những con số bị rút ruột khỏi thân phận. Tôi không viết bằng cảm xúc. Tôi dằn lửa trong lòng. Nhưng đất không ngủ. Gò không yên. Đêm xuống, bài viết cựa mình. Nó nằm dưới gối tôi như một khúc xương còn tươi. Nó nằm trong giấc ngủ tôi như một sợi tóc dài mọc ngược - rút từng nhịp tim mà không chảy máu.
Tôi tưởng mình đã viết xong. Nhưng không. Tôi chưa bắt đầu. Tôi chỉ mới chạm đến cái vỏ. Còn ruột thì sôi. Còn đất thì thở. Rồi một ngày, tôi viết tiếp. Bằng văn chương. Không phải văn chương để phơi bày. Mà để giữ lửa. Tôi viết một truyện ngắn tên "Rạch Lúa còn đó". Nhưng viết rồi thấy hụt. Như một cái xuồng chưa kịp chạm bến đã lật. Như một lời hứa nói nửa chừng rồi thôi.
Tôi biết mình phải viết nữa. Không phải vì ai. Mà vì một cái gò. Không có tên. Không có tọa độ. Không nằm trong bản đồ đất đai hành chánh. Nhưng nằm trong lòng tôi như một cái nắm tay không buông. Tôi viết như lội giữa đồng nước - lội tới đâu, chữ tuôn tới đó. Tôi không vẽ bản đồ. Không dàn khung. Không đặt kế hoạch. Tôi để lũ nhỏ trong truyện dắt tôi đi: Lụa, Dợt, Lép, Cuội, Mắm... Mỗi đứa như một vết nứt trong lòng đất, mỗi đứa gánh một mạch ký ức trong máu huyết của cha ông. Và cái gò cất tiếng. Không phải bằng miệng. Mà bằng mùi tro, mùi nhang, mùi bùn non, trầu cau héo, tóc bạc gió xơ. Đất biết nói. Rừng biết rên. Và gió thì biết thở bằng ánh trăng soi qua vũng nước.
1147457927
Có những truyện không bắt đầu từ ý nghĩ. Có những lời không khởi đi bằng câu chữ. Mà khởi đi bằng một tiếng thở dài. Một khúc nghẹn. Một nhịp tim ngắt quãng. Như đất lở. Như phù sa trôi mất. Như cái gò nhỏ bị chôn vùi dưới lớp quy hoạch, sổ đỏ, lệnh cưỡng chế - và một ngày kia bất ngờ trồi lên, thở, gọi, nức nở, rịn máu.
Tôi từng viết một bài ngắn, lạnh như tháng Chạp. "Tiếng thét tháng Chạp" - cái tên như một mũi kim khâu vào yết hầu của đất, của người. Bài ấy tôi viết như một bản tường thuật, liệt kê, không thở than, không rưng rức, không bình luận. Chỉ gom góp những tiếng gào, những con số bị rút ruột khỏi thân phận. Tôi không viết bằng cảm xúc. Tôi dằn lửa trong lòng. Nhưng đất không ngủ. Gò không yên. Đêm xuống, bài viết cựa mình. Nó nằm dưới gối tôi như một khúc xương còn tươi. Nó nằm trong giấc ngủ tôi như một sợi tóc dài mọc ngược - rút từng nhịp tim mà không chảy máu.
Tôi tưởng mình đã viết xong. Nhưng không. Tôi chưa bắt đầu. Tôi chỉ mới chạm đến cái vỏ. Còn ruột thì sôi. Còn đất thì thở. Rồi một ngày, tôi viết tiếp. Bằng văn chương. Không phải văn chương để phơi bày. Mà để giữ lửa. Tôi viết một truyện ngắn tên "Rạch Lúa còn đó". Nhưng viết rồi thấy hụt. Như một cái xuồng chưa kịp chạm bến đã lật. Như một lời hứa nói nửa chừng rồi thôi.
Tôi biết mình phải viết nữa. Không phải vì ai. Mà vì một cái gò. Không có tên. Không có tọa độ. Không nằm trong bản đồ đất đai hành chánh. Nhưng nằm trong lòng tôi như một cái nắm tay không buông. Tôi viết như lội giữa đồng nước - lội tới đâu, chữ tuôn tới đó. Tôi không vẽ bản đồ. Không dàn khung. Không đặt kế hoạch. Tôi để lũ nhỏ trong truyện dắt tôi đi: Lụa, Dợt, Lép, Cuội, Mắm... Mỗi đứa như một vết nứt trong lòng đất, mỗi đứa gánh một mạch ký ức trong máu huyết của cha ông. Và cái gò cất tiếng. Không phải bằng miệng. Mà bằng mùi tro, mùi nhang, mùi bùn non, trầu cau héo, tóc bạc gió xơ. Đất biết nói. Rừng biết rên. Và gió thì biết thở bằng ánh trăng soi qua vũng nước.
H?U SINH R?CH LÚA
HẬU SINH RẠCH LÚA - MỘT MẠCH ĐẤT BIẾT THỞ
Có những truyện không bắt đầu từ ý nghĩ. Có những lời không khởi đi bằng câu chữ. Mà khởi đi bằng một tiếng thở dài. Một khúc nghẹn. Một nhịp tim ngắt quãng. Như đất lở. Như phù sa trôi mất. Như cái gò nhỏ bị chôn vùi dưới lớp quy hoạch, sổ đỏ, lệnh cưỡng chế - và một ngày kia bất ngờ trồi lên, thở, gọi, nức nở, rịn máu.
Tôi từng viết một bài ngắn, lạnh như tháng Chạp. "Tiếng thét tháng Chạp" - cái tên như một mũi kim khâu vào yết hầu của đất, của người. Bài ấy tôi viết như một bản tường thuật, liệt kê, không thở than, không rưng rức, không bình luận. Chỉ gom góp những tiếng gào, những con số bị rút ruột khỏi thân phận. Tôi không viết bằng cảm xúc. Tôi dằn lửa trong lòng. Nhưng đất không ngủ. Gò không yên. Đêm xuống, bài viết cựa mình. Nó nằm dưới gối tôi như một khúc xương còn tươi. Nó nằm trong giấc ngủ tôi như một sợi tóc dài mọc ngược - rút từng nhịp tim mà không chảy máu.
Tôi tưởng mình đã viết xong. Nhưng không. Tôi chưa bắt đầu. Tôi chỉ mới chạm đến cái vỏ. Còn ruột thì sôi. Còn đất thì thở. Rồi một ngày, tôi viết tiếp. Bằng văn chương. Không phải văn chương để phơi bày. Mà để giữ lửa. Tôi viết một truyện ngắn tên "Rạch Lúa còn đó". Nhưng viết rồi thấy hụt. Như một cái xuồng chưa kịp chạm bến đã lật. Như một lời hứa nói nửa chừng rồi thôi.
Tôi biết mình phải viết nữa. Không phải vì ai. Mà vì một cái gò. Không có tên. Không có tọa độ. Không nằm trong bản đồ đất đai hành chánh. Nhưng nằm trong lòng tôi như một cái nắm tay không buông. Tôi viết như lội giữa đồng nước - lội tới đâu, chữ tuôn tới đó. Tôi không vẽ bản đồ. Không dàn khung. Không đặt kế hoạch. Tôi để lũ nhỏ trong truyện dắt tôi đi: Lụa, Dợt, Lép, Cuội, Mắm... Mỗi đứa như một vết nứt trong lòng đất, mỗi đứa gánh một mạch ký ức trong máu huyết của cha ông. Và cái gò cất tiếng. Không phải bằng miệng. Mà bằng mùi tro, mùi nhang, mùi bùn non, trầu cau héo, tóc bạc gió xơ. Đất biết nói. Rừng biết rên. Và gió thì biết thở bằng ánh trăng soi qua vũng nước.
Có những truyện không bắt đầu từ ý nghĩ. Có những lời không khởi đi bằng câu chữ. Mà khởi đi bằng một tiếng thở dài. Một khúc nghẹn. Một nhịp tim ngắt quãng. Như đất lở. Như phù sa trôi mất. Như cái gò nhỏ bị chôn vùi dưới lớp quy hoạch, sổ đỏ, lệnh cưỡng chế - và một ngày kia bất ngờ trồi lên, thở, gọi, nức nở, rịn máu.
Tôi từng viết một bài ngắn, lạnh như tháng Chạp. "Tiếng thét tháng Chạp" - cái tên như một mũi kim khâu vào yết hầu của đất, của người. Bài ấy tôi viết như một bản tường thuật, liệt kê, không thở than, không rưng rức, không bình luận. Chỉ gom góp những tiếng gào, những con số bị rút ruột khỏi thân phận. Tôi không viết bằng cảm xúc. Tôi dằn lửa trong lòng. Nhưng đất không ngủ. Gò không yên. Đêm xuống, bài viết cựa mình. Nó nằm dưới gối tôi như một khúc xương còn tươi. Nó nằm trong giấc ngủ tôi như một sợi tóc dài mọc ngược - rút từng nhịp tim mà không chảy máu.
Tôi tưởng mình đã viết xong. Nhưng không. Tôi chưa bắt đầu. Tôi chỉ mới chạm đến cái vỏ. Còn ruột thì sôi. Còn đất thì thở. Rồi một ngày, tôi viết tiếp. Bằng văn chương. Không phải văn chương để phơi bày. Mà để giữ lửa. Tôi viết một truyện ngắn tên "Rạch Lúa còn đó". Nhưng viết rồi thấy hụt. Như một cái xuồng chưa kịp chạm bến đã lật. Như một lời hứa nói nửa chừng rồi thôi.
Tôi biết mình phải viết nữa. Không phải vì ai. Mà vì một cái gò. Không có tên. Không có tọa độ. Không nằm trong bản đồ đất đai hành chánh. Nhưng nằm trong lòng tôi như một cái nắm tay không buông. Tôi viết như lội giữa đồng nước - lội tới đâu, chữ tuôn tới đó. Tôi không vẽ bản đồ. Không dàn khung. Không đặt kế hoạch. Tôi để lũ nhỏ trong truyện dắt tôi đi: Lụa, Dợt, Lép, Cuội, Mắm... Mỗi đứa như một vết nứt trong lòng đất, mỗi đứa gánh một mạch ký ức trong máu huyết của cha ông. Và cái gò cất tiếng. Không phải bằng miệng. Mà bằng mùi tro, mùi nhang, mùi bùn non, trầu cau héo, tóc bạc gió xơ. Đất biết nói. Rừng biết rên. Và gió thì biết thở bằng ánh trăng soi qua vũng nước.
13.62
In Stock
 
5
1
 
H?U SINH R?CH LÚA
138 
H?U SINH R?CH LÚA
138Paperback(TI?U THUY?T)
$13.62 
13.62
In Stock
Product Details
| ISBN-13: | 9798317678494 | 
|---|---|
| Publisher: | Barnes & Noble Press | 
| Publication date: | 05/21/2025 | 
| Edition description: | TI?U THUY?T | 
| Pages: | 138 | 
| Product dimensions: | 5.83(w) x 8.27(h) x 0.32(d) | 
About the Author
From the B&N Reads Blog
